Hải Nguyên là 1 người đắm say thử thách, anh cũng thích cuộc chơi đầy thú vị này. Nghe tất cả vẻ thu hút với một trò chơi 3 người: Anh, Hạ Băng với Gia Uy!


Người ta nói tình thương là định mệnh trong đời nhưng có thứ tình ái vượt lên trên mặt số phận. Dù cuộc đời đặt họ ở phần khác xa nhau, tình yêu rất có thể khiến chúng ta lại gần.

Bạn đang xem: Đọc truyện

Một trái tim đau bởi tình, hầu như đấu tranh, dằn vặt với khổ đau. Sự rét lùng, bàng quan không thể bịt lấp đi một chổ chính giữa hồn yêu tự khắc khoải.

Vì yêu họ rất có thể làm mọi vấn đề vì nhau, đề cập cả bài toán từ vứt tình yêu thương đó...

Rốt cục, định mệnh chiến thắng hay tình yêu hoàn toàn có thể khiến chúng ta vượt qua tất cả?

Cùng đón đọc Không đề xuất định mệnh, tôi vẫn yêu em trên tình thương giới tính.

Phần 1

Hạ Băng đáp chuyến máy bay sau cùng của ngày để trở về quê hương. Khi đó đã ngay gần 12h đêm. Sân bay vào trong 1 đêm cuối thu vẫn đầy ắp người.

Ở chốn này, họ bận bịu với đầy đủ cuộc phân chia ly, hào hứng với phần lớn cuộc hội ngộ. Trong trái tim cô ngổn ngang mọi cảm xúc. Cô chần chừ mình nên bi thiết hay bắt buộc vui. Điều gì mong chờ cô ngơi nghỉ cái tp vốn chỉ tiềm ẩn những kí ức ngập tràn yêu yêu thương của tuổi trẻ này?


Bài liên quan:

Tình tưởng là mơ (Phần 1)

Trò chơi ái tình ( Phần 1)

Lạc nhau một nửa cuộc sống (Phần 1)

"Em bao gồm còn chờ tôi khu vực đó?" (Phần 1)


Cô đưa ánh mắt khắp trường bay để search một nhẵn hình quen thuộc. Là mẹ! Bà Như Lan đứng từ bỏ xa, loại dáng người bé dại bé, sườn lưng có phần gù xuống và hai con mắt khắc khoải tra cứu con. Vào giây lát, trái tim cô nghẹn lại. Những người con xa quê đều phải có chung một điểm yếu kém là nỗi lưu giữ về mẹ. Đã 7 năm rồi cô không nhìn thấy gương mặt thân yêu này. Bà mẹ đã già, vẫn yếu đi các quá.

Thực ra, Hạ Băng đã có lần tưởng tượng không hề ít về dòng ngày cô trở về Việt Nam. Kể từ thời điểm là cô gái vừa qua tuổi 18, bước lên cái máy bay để tới với quốc gia cách nước ta cả nửa vòng trái đất, Hạ Băng vẫn luôn luôn hình dung ngày cô về nước. Cầm cố nào nhỉ? hình trạng như là sẽ sở hữu một đám bạn nhí nhố hồi cấp cho 3 đứng cố bảng tên, và mẹ nữa, bà mẹ sẽ cười tươi sáng chờ đàn bà bước ra trường đoản cú phía trong… Còn cô, khi ấy sẽ lễ mễ với các cái valy phệ nhỏ, đầm áo xúng xính. Mà lại nếu giỏi hơn là cô đang “dắt” theo một chàng trai đẹp trai như thế nào đó cùng tự tin giới thiệu: “Mẹ, đó là bạn trai con”.

Trong lòng cô ngổn ngang đầy đủ cảm xúc. Cô không biết mình nên buồn hay nên vui. (Ảnh minh họa)

Uhm! Nhưng đây là những mộng tưởng của tuổi 18. Nó kéo dài thêm khoảng 2 năm nữa, khi mà lại cô 20. Còn tiếp nối là đông đảo tháng này cô sống thực tế hơn. Cô bắt đầu hình dung khác trở về ngày trở lại.

Hạ Băng kéo một loại vali nhỏ. Tất cả chỉ bao gồm vậy! Sau chuyến du học ngay gần 7 năm tại nước Pháp, hầu như gì nhưng mà Hạ Băng đem đến chỉ là 1 chiếc vali với vài bộ áo xống giản đơn. Có một đồ vật khác nặng trĩu hơn vội vàng bội. Bé Bảo Bảo ngủ ngon cơm trên vai cô. Cô khẽ bỏ lên trán Bảo Bảo một nụ hôn như cách để trấn an chính mình và cách nhanh về phía mẹ.

- “Mẹ! người mẹ chờ con lâu chưa?”

Hạ Băng cảm nhận thấy sự kiên định trong hai con mắt ầng ậc nước của bà mẹ cô. Có lẽ khoảng thời gian chờ máy bay hạ cánh cũng là hầu hết nỗi ngổn ngang trong trái tim bà Như Lan. Cô đoán, bà cũng phải nỗ lực lựa chọn cách đối diện nào rất tốt để xóa tan đa số nỗi tủi hờn của cô. Mà lại chắc vị nghĩ các quá, mà sau cùng mẹ lại lặng ngắt khi nhìn thấy cô.

- “Về thôi con”.

Mẹ chỉ nói với Hạ Băng vỏn vẹn 3 tự đó. Cô biết, nếu như bà nói thêm điều gì đó, hay những cô đã khóc, hay những bà đang khóc. Mà như vậy chẳng xuất sắc chút nào. Các thứ còn rất nhiều khó khăn đợi phía trước, khóc lúc vừa gặp mặt mặt thay này chỉ làm cho tất cả hai mẹ con yếu ớt thêm nhưng thôi.

Trên chuyến xe taxi trở về nhà, hầu như thứ hiện tại loang thoáng qua tầm mắt Hạ Băng. Khác biệt với sự ồn ào, náo nhiệt với rực sáng ánh đèn sáng của sân bay, con đường trở lại trung tâm tp tối om, yên ổn tĩnh mang lại lạ thường. Cô đột cảm thấy hành trình 7 năm qua cùng hiện tại của bản thân hệt như cung đường từ bây giờ cô vẫn đi. Cô đang từ 1 nơi sống động và u ám và đen tối để quay trở về với cái gì đó đen tối. Cơ mà không thể không quay lại. Cô bắt buộc đi dù chưa chắc chắn điều gì sẽ chờ mình sau phần đường tối sẫm.

Hạ Băng không khi nào nghĩ, mẫu ngày cô trở về, ở tuổi 25, cô lại sở hữu sự trầm lặng kì khôi này. Cô còn trẻ con lắm, loại tuổi này vẫn đủ cho hầu như hờn dỗi và nhõng nhẽo. Nhưng nhỏ bé Bảo Bảo đã nằm trong vòng tay cô lại là thứ có tác dụng cô trở yêu cầu cứng cỏi hơn. Cô khẽ dựa nguồn vào vai mẹ, nén một giờ đồng hồ thở dài. Giá nhưng là 7 năm trước, dám kiên cố cô đã nói suốt đoạn đường đi và liên tiếp mè nheo mẹ sẽ nấu phần đa món nạp năng lượng mà cô thích lúc về nhà.

Còn hôm nay, sự lạng lẽ bao trùm!

***

9h sáng!

Hạ Băng sẵn sàng bữa ăn trong khi nhỏ xíu Bảo Bảo quấn mang bà. Con nhỏ xíu giống hệt cô ngày trước, dễ gần, dễ dàng bắt chuyện cùng quấn người. Hạ Băng mỉm mỉm cười nhìn bé Bảo Bảo rồi cấp tốc tay nấu ăn nướng. Bà Như Lan cách xuống bếp:

- “Con gái của mẹ chính xác là khác quá rồi. Bà bầu vẫn thiếu tín nhiệm nổi là nhìn thấy con đứng nhà bếp nấu nướng đấy”.

Hạ Băng gửi tay cấp tốc thoăn thoắt trên chiếc chảo cùng với món mì xào hấp dẫn:

- “Con gái người mẹ đã tránh vòng tay chị em 7 năm rồi đấy. Nhỏ đã sống 1 mình ở dòng thành phố lạ lẫm ấy không hề ngắn đâu. Tất nhiên, chí ít bé cũng phải biết nấu cái gì đó mà bỏ vào bụng khi đói chứ ạ”.

- “Phải phải, cũng 7 năm xa nhà rồi còn gì. Chị em cũng già rồi chứ tươi trẻ gì nữa”.

Câu nói này của bà mẹ lại làm Hạ Băng nhói đau trong lòng. Rồi cô đang kể cho bà bầu nghe về quãng thời gian không còn ngắn đó. Nó là một trong câu chuyện dài, yêu cầu nhiều thời gian để nói và buộc phải nhiều thời hạn hơn để chấp nhận!

Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí vui vẻ. Bé nhỏ Bảo Bảo bao gồm cái ma lực làm những người xung quanh cần yếu buồn. Cô bé xíu nói liên hồi. Ở mẫu tuổi lên 4, Bảo Bảo siêu lanh lẹ:

- “Con có dự định gì về các bước chưa?”

Bà Như Lan dứt ăn và bước đầu cuộc chuyện trò với Hạ Băng:

- “Con xin được bài toán rồi chị em ạ. Ở một công ty kiến tạo nội thất, đúng với ngành bé học. Thực ra, cũng nhờ vào một bạn anh mà nhỏ quen reviews giúp. Bé nộp làm hồ sơ từ khi vẫn còn đó đang ở bên đó. Đầu tuần tới nhỏ sẽ bắt đầu đi làm. Con mong muốn mọi chuyện đang ổn”.

- “Uhm. Hoàn toàn có thể sẽ bao gồm khó khăn, nhưng bà bầu tin bé làm được. Công việc của con bận rộn nhưng cứ yên tâm, bà bầu sẽ lo xuất sắc cho Bảo Bảo. Con nhỏ nhắn không hề xa lạ với mẹ”.

Hạ Băng mỉm mỉm cười nhìn người mẹ rồi đưa ánh mắt Bảo Bảo. Con nhỏ xíu đang nghí ngoáy tập tô. Trong bức tranh con nhỏ nhắn đang vẽ màu, là hình một gia đình 3 người đi chơi công viên!

***

Sáng thứ hai đầu tuần, Hạ Băng sửa soạn nhằm tới khu vực làm. Cô khá bồn chồn với lần đầu tiên ra đôi mắt này. Cô rời việt nam khi còn tương đối trẻ. Năm ấy cô new 18 tuổi, hoàn thành chương trình học tập phổ thông, Hạ Băng theo chị gái sang trọng Pháp du học luôn. Vị thế, nhu cầu, xu hướng ở nước ta thế nào, xuyên suốt 7 năm qua cô không thể hay biết.

Xem thêm: Nhất Đen Nhì Đỏ Nhì Đen Phần 3, Nhất Đỏ Nhì Đen Phần 3

Giờ ở việt nam khi đi làm người ta đã thích phong cách nào? Thoải mái, đầy niềm tin hay gợi cảm, quyến rũ…? tất cả những điều đó làm Hạ Băng thấy phân vân. Cô tự tin vào chuyên môn và lòng tê mê với công việc của mình nhưng mà lại cực kỳ thiếu tự tín vào câu hỏi gây tuyệt vời trong ngày đầu đi làm.

Cuối cùng, Hạ Băng ra quyết định lựa lựa chọn một chiếc váy ôm thân bó sát. Chiếc váy lâu năm chấm gối, cổ thuyền nhằm lộ vùng da cổ trắng ngần. Hạ Băng không trang điểm mong kì, cô chỉ tô chút màu son hồng bỏ thêm tươi tắn. Làn tóc Hạ Băng buông xõa. Số đông lọn tóc xoăn bồng bềnh khiến cho cô gợi cảm lạ thường.

Sự vơi dàng, thắm thiết và đôi mắt đầy ưu tư của cô ở mẫu tuổi 25 khiến người ta có cảm hứng như 4 tự “ngọc khiết băng thanh” được rõ ràng hóa bằng hình ảnh. (Ảnh minh họa)

Thực ra, ngày trước, không có bất kì ai phủ nhấn rằng Hạ Băng đẹp. Tuy thế ở độ tuổi mới lớn đó, nét đẹp của Hạ Băng y như một sản phẩm ánh sáng tỏa nắng rực rỡ trong buổi tiệc sôi động. Nó hấp dẫn vì sự tươi tắn và nổi loạn khiến cho người ta ngay lập tức lập tức ý muốn lại gần. Còn tiếng đây, sau hầu như gì cô đã từng qua, cô đẹp mắt tựa hồ như một thứ tia nắng dìu dịu, ai cũng muốn đưa mắt ngắm với rồi tự nhiên thấy trái tim mình xao xuyến. Nhưng cái đẹp ấy muốn manh mang lại nỗi bạn ngắm chỉ mong mỏi đứng yên, nín thở mà tận hưởng vì chỉ sợ hãi một bước chân thật mềm, thật dịu cũng có thể làm tan vỡ tan. Ánh đôi mắt cô trong veo tựa như một phương diện hồ nhưng người ngắm nhìn hờn trách cơn gió thổi mạnh phá tan sự im ả. Sự vơi dàng, mặn mòi và hai con mắt đầy ưu tứ của cô ở loại tuổi 25 khiến cho người ta có cảm hứng như 4 từ bỏ “ngọc khiết băng thanh” được ví dụ hóa bằng hình ảnh.

Hạ Băng đến công ty vào cơ hội 7h30 phút. Nơi cô xin vào thao tác làm việc là tập đoàn lớn Vũ Gia. Trong số những tập đoàn bậc nhất chuyên về xây đắp và kiến tạo nội thất. Hạ Băng đứng thân sảnh của tand nhà chỗ mà cô sẽ có tác dụng việc. Cô đưa mắt nhìn toàn thể không gian rộng lớn và đẳng cấp nơi đây. Khoảnh khắc cô thấy hơi lo lắng. Cô chần chừ mình sẽ thích nghi nuốm nào với đông đảo điều mớ lạ và độc đáo này khi mà cô vẫn xa vn khá lâu.

- “Hạ Băng, là em phải không?”

Giọng nói hơi quen phát ra từ vùng sau lưng khiến Hạ Băng hơi lag mình. Cô khẽ tảo lại. Trong phút giây ấy, cô bắt gặp sự ngây gàn trong đôi mắt người đàn ông lép vế mình.

- “Anh Hải Nguyên, lâu rồi không gặp” – Hạ Băng cúi nửa người, lễ phép xin chào hỏi.

Dường như Hải Nguyên chưa chuẩn bị cho một cuộc rỉ tai bởi sự choáng ngợt trước vẻ đẹp của Hạ Băng. Anh ngây người ngắm nhìn và thưởng thức rồi như sực tỉnh sau cơn mơ uyên ương:

- “Nếu không hẳn có hứa với em từ bỏ trước, anh sợ hãi rằng mình sẽ không còn thể nhận thấy em mất. để quá lâu rồi… Em đẹp mắt quá. Trọn vẹn khác xa với tưởng tượng của anh”.

Hạ Băng khẽ mỉm cười. Một đợt nữa, cái cử chỉ như thiên thần ấy của cô ấy lại khiến Hải Nguyên đầy rung cảm.

- “Cảm ơn anh sẽ quá khen!”

- “Uhm, mình vào văn phòng công sở của anh thủ thỉ nhé. Đi thôi nào”.

Người trợ lí của Hải Nguyên nhã nhặn bước lên phía trước:

- “Lâm tiểu thư, mời cô đi lối này”.

***

Hạ Băng cảm thấy thực sự bất ngờ khi vừa lao vào căn chống và thấy được tấm biển để lên trên bàn làm việc riêng của Hải Nguyên: “Giám đốc dự án Vũ Hải Nguyên”. Cô bồn chồn ra mặt khi biết vị trí của anh.

- “Em ngồi đi…”

Trong lúc Hạ Băng vẫn tồn tại bần thần bởi tấm biển, Hải Nguyên phát âm được sự cạnh tranh xử kia trong mắt cô.

- “Em đừng quá bất ngờ quá như thế. Ngồi xuống đi nào”.

- “Anh Hải Nguyên, sao anh không nói cùng với em?”

- “Về điều gì?”

- “Về địa điểm trong doanh nghiệp của anh. Em dường như không biết điều đó. Em chỉ tưởng đối kháng thuần anh làm nhân viên cấp dưới và công ty cần tuyển chọn người, anh nộp hồ sơ giúp em thôi. Nếu biết chũm này, em…”

Hải Nguyên bước lại sát phía Hạ Băng. Anh dính nhẹ vào bờ vai cô rồi kéo dòng ghế, đẩy cô ngồi xuống đó:

- “Thôi nào, Lâm đái thư. Đừng nói rất nhiều lời như thể tôi với tội nói dối cố chứ? Cứ ngồi xuống đi, chúng ta có thể hiểu nhau lỏng lẻo mà”.

Hải Nguyên trở về chiếc ghế đối lập với Hạ Băng:

- “Em thấy rồi đó. Anh làm người đứng đầu dự án. Nhưng điều ấy không gồm nghĩa em vào địa chỉ này vị sự thân quen biết. Anh phê chuẩn đã bắt đầu cơ hội mang lại em do em là em gái của người chúng ta mà anh quen. Nhưng anh chưa phải người có tác dụng từ thiện mà tuyển dụng nhân viên cấp dưới vô cớ. Anh vẫn xem hồ sơ của em. Anh cảm thấy như ý khi có em làm việc cùng. Được chứ? thế vì bài toán em cảm thấy ngại khi quen anh, em hãy chứng tỏ giúp anh rằng anh là một trong những giám đốc có năng lực khi tuyển chọn dụng được một nhân viên như em. Điều kia chẳng cần tuyệt hơn sao?”

Dường như Hải Nguyên chưa sẵn sàng chuẩn bị cho một cuộc rỉ tai bởi sự choáng ngợt trước vẻ đẹp mắt của Hạ Băng. (Ảnh minh họa)

Hạ Băng nhảy cười. Cô lại làm cho trái tim Hải Nguyên xao xuyến:

- “Em chịu thảm bại rồi. Lí lẽ của anh thật sự hơn người. Em sẽ nỗ lực để không làm anh bắt buộc xấu mặt”.

- “Dù em gồm làm bí quyết nào đi chăng nữa anh tin là anh cũng bắt buộc xấu phương diện được. Việc tuyển được một cô gái đẹp như em vào thao tác đã là 1 trong những thành công của anh ý rồi”

Sự ngây dại dột trước vẻ đẹp của Hạ Băng có tác dụng Hải Nguyên không kìm nén nổi xúc cảm trong lòng mình mà thốt ra đa số lời thật khó hiểu. Rất nhanh chóng, anh nhận ra sự hồi hộp trên khuôn mặt Hạ Băng:

- “Anh chơi thôi. Ở doanh nghiệp này, đẹp chưa phải là tiêu chuẩn để trả lương. Chính vì như vậy em cần làm cho giỏi nhé”. – Hải Nguyên nỗ lực xóa đi sự ngượng ngùng của cả hai bởi một câu hài tếu táo.

- “Vậy em tất cả thể bước đầu công việc ở vị trí nào?”

- “Tất nhiên là em có tác dụng trong tổ dự án của anh rồi”

- “Có… địa điểm nào không giống không ạ?”

Hải Nguyên khá trau mi trước thắc mắc của Hạ Băng.

- “Em không thích thao tác cùng anh?”

- “Không, chưa hẳn thế ạ. Nhưng lại em không thích mọi fan nghĩ rằng em vào đây nhờ sự thân quen biết cùng với anh. Thao tác chung một phần tử sẽ càng dễ khiến mọi người nghĩ như vậy. Em không thích cả anh với em gần như khó xử. Anh rất có thể nào xếp em vào thao tác với một bộ phận khác được không. Em thật lòng ý muốn anh góp đỡ”.

Đôi đôi mắt nằn nì và hút hồn của Hạ Băng khó mà khiến cho Hải Nguyên có thể nói lời không đồng ý dù trong lòng anh sản phẩm ngàn, hàng vạn lần không thích để cô tránh xa ngoài tầm đôi mắt mình. Nhất là khi nếu để Hạ Băng sang thành phần khác, chẳng có ở đâu ngoại trừ phòng dự án công trình trong nước của… Gia Uy. Điều kia thật tệ! nhưng anh không muốn làm cô khó xử lúc vừa mới bước đầu công việc. Mà thực chất Hải Nguyên là 1 trong người say mê thử thách, anh cũng thích cuộc chơi đầy thú vị này. Nghe bao gồm vẻ hấp dẫn với một game show 3 người: Anh, Hạ Băng cùng Gia Uy!

(Còn nữa)

Mời chúng ta theo dõi phần 2 của truyện nhất định, tôi yêu thương em! Trên tình cảm giới tính vào trong ngày 5/8