Cơn ác mộng của Lissa truyền vào tôi, giũ tôi khỏi giấc mơ của thiết yếu mình, một giấc mơ liên quan tới bãi tắm biển và chàng trai ngon lành như thế nào đó sẽ xoa dầu bắt nắng mang đến tôi. Gần như thoáng tưởng tượng – của Lissa, chưa phải của tôi – nhào cuộn qua đầu tôi: lửa, máu, mùi khói và những đoạn kim loại bị vặn vẹo xoắn của một dòng ô tô. Các hình ảnh ấy quấn quanh, khiến cho tôi nghẹt thở, cho tới khi một phần lý trí trong não cỗ nhắc nhở rằng đó chưa phải là giấc mơ của tôi.

Bạn đang xem: Truyện học viện ma cà rồng của tác giả nguynnhi019

Tôi choàng tỉnh, đa số sợi tóc dài, sẫm color dính trệt vào trán.

Lissa vẫn ở trên giường cô ấy, vùng vẫy cùng la hét. Tôi vọt thoát ra khỏi giường mình, hối hả băng qua khoảng tầm cách nhỏ giữa nhị bên.

“Liss,” Tôi gọi, lắc đem lắc để. “Liss, dậy đi.”

Tiếng thét của Lissa nhẹ xuống, cố vào kia là đông đảo tiếng thút thít khe khẽ. “Andre,” cô rên lên. “Ôi trời ơi!”

Tôi đỡ Lissa ngồi dậy. “Liss, cậu có còn ở kia đâu. Thức giấc lại đi.”

Sau vài ba giây, mắt Lissa run run mở ra, cùng trong ánh sáng mờ nhạt, tôi thấy được một loáng tỉnh táo bước đầu trỗi dậy. Nhịp thở cuồng loạn chậm dần, Lissa ngả lại gần, tựa nguồn vào vai tôi. Tôi vòng một tay ôm Lissa với vuốt tóc cô.

“Ổn rồi mà,” tôi nữ tính nói. “Mọi chuyện hầu như ổn cả.”

“Lại niềm mơ ước đó.”

“Ừ. Tớ biết.”

Chúng tôi ngồi như thế trong vài phút, ko nói thêm gì khác. Khi cảm giác Lissa đã yên tâm lại, tôi cùng với ra loại bàn bé dại giữa hai nệm và bật đèn. Chỉ mờ mờ mà lại cả hai công ty chúng tôi đều không cần phải thật sáng new nhìn được. Bị ánh đèn sáng thu hút, chú mèo Oscar của đứa bạn cùng nhà khiêu vũ phốc lên bậu cửa sổ để mở. Nó tránh xa tôi – động vật không đam mê ma cà long lai, chả đọc vì tại sao gì – nhưng mà lại khiêu vũ lên giường và dụi nguồn vào Lissa, kêu rừ rừ êm ái. Động vật không có vấn đề gì cùng với Moroi, cùng tất cả đàn chúng đều đặc biệt quan trọng yêu quý Lissa. Vừa mỉm cười, Lissa vừa gãi cằm Oscar, tôi cảm xúc cô bình thản hơn.

“Lần gần nhất mình mang lại cậu ăn là thời điểm nào?”

Tôi hỏi, quan gần kề nét mặt Lissa. Làn da trắng lợt lạt hơn hầu như khi, đầy đủ quầng thâm biểu hiện rõ dưới mắt, và từ cô toát ra một vẻ yếu đuối mong manh. Tuần này việc học tập rất căng thẳng, tôi cần yếu nhớ ra lần sau cùng mình cho Lissa máu. “Hình như là… hơn nhị ngày rồi, đề nghị không? tuyệt là ba? Sao cậu ko nói gì?”

Lissa lún vai và tránh ánh nhìn tôi. “Cậu bận quá. Tớ ko muốn…”

“Vớ vẩn,” tôi nói, thay đổi tư nỗ lực cho dễ dàng hơn. Bảo sao Lissa có vẻ như yếu ớt. Oscar không muốn tôi đến gần thêm một chút nào nên vẫn nhảy xuống và trở về chỗ cửa sổ, nơi hoàn toàn có thể quan gần kề ở một khoảng cách an toàn. “Nào. Tiến hành thôi.”

“Rose…”

Nào. Cậu đang cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn đấy.”

Tôi nghiêng đầu cùng hất tóc về phía sau, để hở cổ. Tôi thấy Lissa ngập ngừng, dẫu vậy hình ảnh cổ tôi vươn ra với điều nó mời mọc xem chừng quá hấp dẫn. Vẻ đói khát lướt ngang khuôn khía cạnh Lissa, môi cô hé mở, để lộ những chiếc răng nanh thường được giấu đi lúc sống giữa nhỏ người. Đám răng nanh ấy trái chiều một biện pháp kỳ quái với toàn bộ các nét đẹp khác của Lissa. Khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc quà nhạt khiến cho cô giống một thiên thần rộng là ma cà rồng.

Khi răng Lissa sắp chạm vào domain authority tôi, tôi thấy tim mình đập cấp tốc hơn, vì thấp thỏm và cả hy vọng đợi. Tôi luôn ghét cảm hứng thứ hai, nhưng lại chẳng biết làm sao để khắc phục và hạn chế nó. Đấy là một điểm yếu mà tôi chẳng thể rũ bỏ.

Các răng nanh của Lissa gặm ngập vào tôi, thiệt mạnh, với tôi hét lớn khi lần đau bùng lên ngắn ngủi. Rồi nó trôi đi ngay, cố kỉnh vào kia là niềm vui quý giá hoàn hảo chảy bao bọc khắp cơ thể. Nó còn giỏi hơn bất kỳ lần say tuyệt phê nào. Còn tuyệt hơn cả tình dục – hoặc tối thiểu là tôi tưởng tượng thế, vày tôi chưa khi nào thử. Nó như một tờ chăn khoái cảm trong lành và tinh tế, choàng rước tôi và có tương lai rằng mọi bài toán trên đời rồi đã ổn. Cứ thế. Hầu hết chất trong nước bọt bong bóng của Lissa tạo cảm xúc hưng phấn tột bậc, và tôi quên cả cụ giới, quên cả bài toán mình là ai.

Thế rồi, thật đáng tiếc, này lại kết thúc. Còn không tới một phút.

Lissa lùi lại, chùi tay lên môi với quan gần cạnh tôi. “Cậu ổn định chứ?”

“Tớ… ừ.” Tôi nằm quay trở lại giường, hoa mắt vì mất máu. “Tớ chỉ việc ngủ một giấc. Chả sao đâu.”

Đôi mắt greed color ngọc của Lissa quan sát và theo dõi tôi với vẻ lo lắng. Cô đứng dậy. “Tớ đi tìm kiếm cho cậu cái gì ăn.”

Những lời phản đối hậu đậu về lên tới mức môi tôi, tuy vậy chưa thổ lộ được thành câu thì Lissa đã loại bỏ rồi. Tinh thần đê mê vì chưng vết cắn giảm bớt ngay lúc Lissa làm cho gãy côn trùng kết nối, nhưng vẫn còn đó một chút vương trong số mạch máu, cùng tôi cảm thấy một thú vui ngớ ngẩn nở bên trên môi mình. Tôi ngoái đầu, liếc Oscar, nó vẫn đã ngồi trên bậu cửa sổ.

“Mày chưa bao giờ là mày bỏ qua cái gì đâu,” tôi bảo nó.

Sự chú ý của Oscar đã đưa sang thứ nào đấy ở mặt ngoài. Thu mình xuống thành bốn thế đang mai phục, nó thở phì phì trong bộ lông black nhánh. Đuôi nó ban đầu giật giật.

Nụ mỉm cười tắt ngóm, tôi buộc bản thân ngồi dậy. Nhân loại chao đảo, với tôi phải đợi nó tự kiểm soát và điều chỉnh lại rồi bắt đầu cố đứng lên. Lúc tôi nắm đứng được thì cơn hoa mắt hoa mắt lại ập đến và lần này sẽ không chịu ngừng. Mà lại tôi vẫn cảm xúc đủ sức nhằm lê đến gần hành lang cửa số và ngó ra ngoài cùng Oscar. Nó an toàn nhìn lại tôi, xê ra một chút, đoạn trở lại với thứ đang làm nó chú ý.

Một cơn gió ấm áp – kiểu êm ấm không hòa hợp vụ so với mùa thu sinh hoạt Portland – lùa vào tóc tôi khi tôi nghiêng bạn ra ngoài. Tuyến phố tối sẫm và khá yên ổn tĩnh. Đã 3h sáng, thời điểm duy nhất nhưng mà sân trường yên lặng, ít nhất là phần nào. Căn nhà có gian chống mà cửa hàng chúng tôi thuê suốt tám tháng vừa qua tọa lạc trên mộy tuyến đường dân cư với rất nhiều ngôi bên cũ kỹ, rắc rối chẳng hợp với nhau. Ở bên đó phố, một ngọn đèn mặt đường chập chờn, kiên cố sắp cháy bóng. Ánh sáng sủa nó lan ra vẫn đủ để tôi dấn dạng được hình thù của các ô sơn và các tòa nhà. Trong vườn cửa chỗ công ty chúng tôi thì tôi có thể nhìn thấy đường nét của cây cối, lùm bụi.

Và cả một tín đồ đang quan gần kề tôi.

Tôi nhảy lùi lại vì chưng bất ngờ. Một hình tín đồ đứng cạnh một cái cây vào vườn, phương pháp nhà chừng mười mét, đủ để xem vào qua hành lang cửa số một bí quyết dễ dàng. Khoảng cách gần mang lại nỗi tôi có thể ném một thứ gì đó trúng anh ta. Chưa chắc chắn chừng anh ta cũng đã nhìn thấy hành vi của Lissa và tôi vừa rồi.

Bóng tối bịt giấu vượt tốt, buộc phải dù làm việc trên cao, tôi vẫn không khẳng định được nét nào khác của người nọ, trừ trung bình vóc. Anh ta cao lớn. Rất cao lớn. Anh ta chỉ đứng kia một lúc, gần như không thể nhận biết được, rồi cách lui, tan biến trong nhẵn đổ của cây sồi phía xa vào vườn. Tôi khá chắc chắn rằng đang trông thấy một bạn khác tới gần anh ta trước lúc bóng về tối nuốt chửng cả hai đàn họ.

Cho dù phần đông kẻ cơ là ai, thì Oscar cũng ko ưa họ. Trừ tôi ra, nó vẫn thường đoàn kết với phần đông mọi người, chỉ hậm hực khi ai đó gây nguy khốn ngay trước mắt. Fan ngoài vườn không hề de dọa Oscar, nhưng mà chú mèo đã cảm giác điều gì đó, một điều khiến nó căng thẳng.

Một điều tương đương với điều nhưng nó luôn luôn cảm thấy làm việc tôi.

Nỗi lo sợ lanh tanh ào qua tôi, hầu hết – tuy nhiên không trọn vẹn – nhổ rễ được niềm hưng phấn dễ thương do vết cắn của Lissa với lại. Lùi xa khỏi cửa sổ, tôi thọc vào một trong những chiếc quần jean nhặt được trên sàn, cấp vàng đến nỗi suýt nữa thì té lộn nhào. Mặc xong quần, tôi chụp lấy áo khoác của mình với của Lissa, cùng ví của tất cả hai đứa. Nhồi chân vào song giày trước tiên nhìn thấy, tôi lao ra cửa.

Ở bên dưới nhà, tôi search thấy Lissa trong căn bếp chật hẹp, đã lục lọi tủ lạnh. Giữa những người các bạn cùng nhà, Jeremy, vẫn ngồi ở bàn, tay kháng lên trán, âu sầu ngó đăm đăm vào trong 1 cuốn sách Toán. Lissa ngạc nhiên nhìn tôi.

“Cậu tránh việc dậy ngay rứa chứ.”

“Bọn mình bắt buộc đi. Ngay lập tức bây giờ.”

Mắt Lissa mở to, rồi chỉ một thoáng sau, cô hiểu ngay. “Cậu… thiệt sao? Cậu gồm chắc không?”

Tôi gật đầu, ko thể giải thích vì sao bản thân biết có thể chắn. Đơn giản là biết thôi.

Jeremy hiếu kỳ quan gần cạnh chúng tôi. “Có chuyện gì vậy?”

Một ý tưởng phát minh lóe sáng sủa trong đầu tôi. “Liss, lấy khóa xe xe của cậu ấy.”

Jeremy liếc qua nhìn lại giữa hai bọn chúng tôi. “Các cậu đang…”

Lissa trái quyết đặt chân đến phía Jeremy. Qua mối gắn kết huyền bí, nỗi run sợ của cô đổ ào lên tôi, nhưng lân cận vẫn còn một điều khác, sẽ là niềm tin hoàn hảo của Lissa, tin rằng tôi sẽ lo liệu được toàn bộ mọi việc, rằng shop chúng tôi sẽ an toàn. Như hầu hết khi, tôi mong muốn mình xứng đáng với sự tin tưởng đó.

Xem thêm: Có Ai Biết Tên Bài Hát Trong Đám Cưới Có Câu Là " Ông Xui Đang Nói Với Bà Xui

Lissa mỉm cười thật tươi và nhìn thẳng vào đôi mắt Jeremy. Vào một khoảnh khắc, Jeremy chỉ nhìn chăm chú, vẫn lúng túng, rồi tôi thấy sự tắt hơi phục che phủ lấy cậu ta. Mắt thẫn thờ đi, cậu quan sát Lissa trìu mến.

“Bọn tớ nên mượn xe hơi của cậu,” Lissa nữ tính nói. “Chìa khóa đâu?”

Jeremy mỉm cười, còn tôi rùng mình. Kĩ năng chống chịu của tôi là khôn xiết cao, mà lại tôi vẫn cảm nhận được tác động ảnh hưởng của nó lúc nó hướng vào người khác. Phép thuật đó với việc sử dụng nó, như tôi đã được dạy trong cả cả đời mình, số đông là sai trái. Với tay vào túi, Jeremy đưa ra một chùm chiếc chìa khóa đính vào loại móc mập mạp màu đỏ.

“Cảm ơn cậu,” Lissa nói. “Xe đỗ đâu?”

“Dưới phố,” Jeremy gặp ác mộng đáp. “Ở góc ấy. Cạnh phố Brown.” tức là cách đây bốn khối nhà.

“Cảm ơn cậu,” Lissa lặp lại và cách lui. “Ngay khi đàn tớ đi rồi, thì tớ mong muốn cậu lại học tiếp. Hãy quên rằng buổi tối nay cậu từng chú ý thấy bầy tớ, nhé.”

Jeremy đồng ý dễ dãi. Tôi gồm cảm tưởng rằng do Lissa, cậu ta hẳn đang nhảy tức thì xuống ngoài một mỏm đá ví như Lissa đề nghị. Toàn bộ mọi fan đều bị tác động bởi phép nghiền buộc, nhưng mà Jeremy yếu đuối hơn số đông những tín đồ khác. Việc đó hôm nay thật hữu ích.

“Đi thôi,” tôi bảo Lissa. “Bọn mình buộc phải chuyển khu vực ở.”

Chúng tôi bước ra ngoài, hướng tới phía góc phố cơ mà Jeremy đang đọc tên. Tôi vẫn tồn tại choáng váng do bị gặm và cứ vấp liên tục, không thể di chuyển nhanh như mong muốn muốn. Lissa buộc phải đỡ vài ba lần để tôi khỏi ngã. Và luôn luôn luôn, nỗi sợ hãi từ trung ương trí Lissa cứ ào sang tôi. Tôi cố rất là để phớt lờ nó, tôi còn đề xuất xử lý hầu hết nỗi sợ hãi của riêng biệt mình.

“Rose… bầy mình sẽ làm những gì nếu bầy họ bắt được?” Lissa thì thầm.

“Không bắt được đâu,” tôi khó chiều đáp. “Tớ sẽ không còn để bầy họ bắt được.”

“Nhưng nếu đàn họ đang tìm thấy bầy mình…”

“Hồi trước họ đã có lần tìm thấy lũ mình đấy thôi. Thời điểm đó họ có bắt được đâu. đàn mình chỉ việc lái xe mang đến ga tàu điện cùng tới L.A. Bọn họ vẫn mất dấu.”

Tôi làm ra vẻ hầu như chuyện thật đối kháng giản. Tôi luôn luôn làm thế, tuy nhiên chả gồm gì đơn giản dễ dàng trong việc luôn luôn phải trốn chạy những người dân mà công ty chúng tôi đã mập lên cùng. Công ty chúng tôi trốn chạy suốt 2 năm qua, cất mình ở ngẫu nhiên nơi nào hoàn toàn có thể và cố kỉnh học cho chấm dứt trung học. Năm sau cùng vừa new bắt đầu, và cuộc sống trong khuôn viên trường học có vẻ an toàn. Cửa hàng chúng tôi đã cực kỳ gần với tự do.

Lissa không nói gì thêm, tôi cảm thấy tinh thần cô để vào bản thân lại trỗi lên. Mọi câu hỏi giữa chúng tôi luôn ra mắt như vậy. Tôi là người thực hiện, là người bảo đảm cho số đông chuyện quản lý – nhiều khi một bí quyết hấp tấp. Lissa là người hay cân nhắc hơn, là người lưu ý đến vấn đề và nghiên cứu tổng quát trước khi hành động. Cả hai phong thái đều hữu ích theo phong cách riêng, nhưng vào lúc này thì sự vội vàng mới là phải thiết. Công ty chúng tôi không có thời gian để bởi vì dự.

Lissa và tôi là bạn bè từ hồi chủng loại giáo, khi giáo viên xếp cặp shop chúng tôi cho các bài tập viết. Bắt số đông đứa trẻ con năm tuổi đánh vần tự Vasilisa DragomirRosemarie Hathaway thật còn hơn cả tàn bạo, shop chúng tôi – hay đúng hơn là tôi – đang phản ứng siêu thích đáng. Tôi quăng cuốn sách của chính bản thân mình vào gia sư và hotline cô là thứ phát-xít nhẫn tâm. Tôi lừng chừng nghĩa hầu hết từ ấy, nhưng đã hiểu phương pháp nhắm trúng một mục tiêu di động.

Từ đó trở đi, Lissa với tôi trở thành những người bạn cần yếu chia lìa.

“Cậu nghe thấy không?” Lissa bỗng hỏi.

Phải vài giây sau, tôi new phát hiện được điều nhưng mà Lissa đã thâu tóm trước nhờ những giác quan nhạy bén hơn. Tiếng bước chân, khôn xiết dồn dập. Tôi nhăn mặt. Chúng tôi vẫn còn phải thông qua hai khối công ty nữa.

“Bọn mình đề xuất chạy thôi,” tôi nói, túm đem tay Lissa.

“Nhưng cậu không thể…”

Chạy!

Tôi huy động toàn cục sức mạnh bạo ý chí, chỉ nhằm không sải ra xỉu tức thì trên vỉa hè. Khung người tôi không muốn chạy sau khi mất huyết hoặc vào khi vẫn còn đó chuyển hóa những ảnh hưởng do nước bong bóng của Lissa gây ra. Tuy thế tôi buộc các cơ bắp của mình dứt biểu tình và bám sát đít lấy Lissa khi chân shop chúng tôi nện xuống nền bê-tông. Thường thì tôi có thể chạy cấp tốc vượt Lissa nhưng chẳng phải chút nỗ lực kinh hồn bạt vía nào – quan trọng đặc biệt khi cô ấy đi chân đất – nhưng buổi tối nay, chính Lissa là fan giữ mang đến tôi đứng trực tiếp được.

Tiếng bước chân đuổi theo trở đề xuất to hơn, ngay gần hơn. Những ngôi sao sáng đen kịt nhảy đầm múa trước đôi mắt tôi. Dòng xe Honda blue color lá cây của Jeremy đã hiện ra đằng kia. Ôi Chúa ơi, giá chỉ như công ty chúng tôi có thể cho tới nơi…

Chỉ còn cách chiếc xe khoảng chừng vài mét thì một thanh niên bước trực tiếp ra chắn đường. Chúng tôi “phanh” tiến công két, với tôi giật bạo phổi tay Lissa ra sau mình. Chính là anh ta, kẻ đứng dưới phố theo dõi và quan sát tôi lúc trước. Anh ta to hơn chúng tôi, khoảng tầm hăm bốn hăm lăm tuổi, với theo như tôi cầu lượng, thì cao chừng mét chín tuyệt hai mét. Ví như trong thực trạng khác – tức là, nếu chưa phải anh ta đang chặn ngang cuộc trốn chạy vô vọng của công ty chúng tôi – thì hẳn tôi đã thấy rằng anh ta cũng “hot”. Tóc nâu chấm vai, buộc thành một túm đuôi con ngữa ngắn. đôi mắt nâu sẫm. Áo mặc nâu nhiều năm – áo chắn bụi, tôi nghĩ nó được call như thế.

Nhưng tất cả “hot” hay là không thì bây giờ cũng chẳng tương quan gì. Anh ta chỉ là 1 trong những chướng hổ hang vật cản ngăn Lissa cùng tôi mang đến chỗ cái xe hơi và đến với từ do. Tiếng bước chân phía sau chậm chạp lại, tôi biết rất nhiều kẻ đuổi theo đã đuổi kịp mình. Từ nhì bên, tôi phân biệt có nhiều vận động hơn, không ít người lại ngay sát hơn. Chúa ơi! Họ đang cử gần một tá giám hộ chỉ để tóm chúng tôi về. Thật hoài nghi được. Đến cả phiên bản thân cô bé hoàng cứng cáp cũng chả đi đâu mà có khá nhiều người bảo vệ đến thế.

Hốt hoảng và không trả toàn kiểm soát được lưu ý đến logic, tôi hành vi theo bản năng. Tôi áp chặt vào Lissa, giữ lại cô đứng sau mình và phương pháp xa khỏi người có vẻ là đứng vị trí số 1 kia.

“Để mang đến cậu ấy yên,” tôi gầm gừ. “Đừng có động vào cậu ấy.”

Vẻ mặt bạn nọ bí mật bưng, cơ mà anh ta giơ nhị tay ra, theo một cử chỉ ngụ ý trấn an, cứ như tôi là 1 trong những con trang bị lên cơn dại mà anh ta bắt buộc dỗ mang đến dịu lại.

“Tôi không định…”

Anh ta phát lên một bước. Thừa gần

Tôi tiến công lập tức, khiêu vũ vọt tới theo một động tác ra đòn cơ mà tôi đã không sử dụng mang đến suốt hai năm qua, tính từ lúc hồi Lissa cùng tôi bỏ trốn. Tư thế của tôi rất ngớ ngẩn, đúng là một bội nghịch ứng nữa được xuất hiện bởi phiên bản năng với sợ hãi. Nó không chỉ ngớ ngẩn ngoài ra vô vọng. Tín đồ nọ là 1 giám hộ thạo chứ không hẳn một học tập viên tập sự còn chưa dứt kỳ huấn luyện. Anh ta cũng chẳng hề yếu ớt giỏi sắp ngất xỉu.

Và khỉ thật, anh ta nhanh kinh khủng. Tôi đã chẳng chú ý rằng số đông giám hộ hoàn toàn có thể nhanh đến hơn cả nào, rằng họ có thể di gửi và ra đòn giống như các con rắn hổ mang. Anh ta hạ gục tôi như thể phẩy tay xua một bé ruồi, tay anh ta tăng nhanh vào tôi khiến cho tôi phun về phía sau. Tôi không cho là anh ta muốn tấn công mạnh như vậy – có lẽ rằng chỉ định khiến cho tôi yêu cầu tránh xa – tuy thế sự phối kết hợp kém cỏi của tôi đã cản trở kỹ năng đỡ đòn. Cần thiết đứng cho vững, tôi bắt đầu ngã lao xuống, nhằm mục đích thẳng cho tới vỉa hè theo một góc cong queo, hông hướng xuống trước. Vẫn đau đây. Đau nhiều đây.

Nhưng nhưng không đau.

Cũng cấp tốc như khi ngăn chặn tôi, anh ta vươn tay ra và tóm mang tay tôi, giữ cho tôi đứng trực tiếp lại. Khi vẫn tự đứng vững, tôi để ý thấy anh ta đang nhìn chăm chăm vào tôi – hay chính xác hơn, là vào cổ tôi. Vẫn đang bị choáng, đề nghị tôi chưa hiểu ngay được tình hình. Vắt rồi, một giải pháp chậm chạp, bàn tay không bị túm của tôi sờ lên một bên cổ mình và chạm nhẹ vào bệt thương nhưng Lissa tạo nên lúc trước. Khi rút những ngón tay lại, tôi thấy vệt máu còn đang ướt và sẫm color trên da. Xấu hổ, tôi rũ tóc xuống đến rủ xung quanh mặt. Tóc tôi dày, dài, và hoàn toàn che được cả cổ. Tôi nuôi tóc cũng chính vì lí bởi vì này đây.

Đôi mắt sẫm màu sắc của người nọ nán thêm một dịp nữa ở vết cắn lúc này đã được bịt đi, rồi chú ý vào đôi mắt tôi. Tôi đáp trả bằng cái chú ý ngang ngược và gấp rút giật tay mình ra. Anh ta buông tôi, dù tôi biết anh ta thừa sức giữ tôi cả đêm nếu muốn. Rứa chống lại cơn đau đầu đến bi thảm nôn, tôi lùi lại phía Lissa, gồng người sẵn sàng một đợt tiến công nữa. Thốt nhiên cô ráng lấy tay tôi. “Rose,” Lissa âm thầm nói. “Đừng.”

Lúc đầu, tiếng nói của Lissa chẳng ép-phê gì cùng với tôi, nhưng phần lớn ý nghĩ bình tĩnh dần dần hình thành vào đầu tôi, ào mang đến qua mọt kết nối. Đó không hẳn là phép ép buộc – Lissa ko đời nào dùng phép kia với tôi – nhưng lại nó gồm những ảnh hưởng tác động nhất định, cũng tương tự tác động của thực tại rằng cửa hàng chúng tôi bị vượt xa cả về con số lẫn đẳng cấp. Ngay thiết yếu tôi cũng biết rằng cố đại chiến nữa là vô ích. Sự căng thẳng mệt mỏi rời khỏi cơ thể, tôi rũ xuống trong thất bại.

Cảm nhận rằng tôi vẫn “phất cờ trắng”, người thanh niên kia bước lên trước, gửi sự chăm chú sang Lissa. Khuôn mặt trọn vẹn điềm tĩnh, anh ta cúi đầu kính chào Lissa một giải pháp rất thanh nhã, khiến cho tôi phải ngạc nhiên, vì anh ta cao đến chũm kia mà. “Tôi là Dimitri Belikov,” anh ta nói, giọng nháng âm dung nhan của giờ đồng hồ Nga. “Tôi tới để mang cô trở về học viện chuyên nghành Thánh Vladimir, thưa Công chúa.”