“Bản cung hỏi ngươi lần nữa, sau cùng ngươi tất cả chịu gả giỏi không!” Một giọng nam giới thô bạo lãnh đạm vang lên bên tai Hạ yêu đương Mai, cô khẽ khàng nâng mí mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú mà hung tàn của một người đàn ông.

Bạn đang xem: Vương phi đa tài đa nghệ chương 1 ép gả

Trên fan đau như bị ngàn dấu kim châm, cổ lại bị fan trước mặt hung bạo bóp chặt lấy, lồng ngực giận dữ như ao ước vỡ ra.

Cô lấy làm lạ, chuyện gì cụ này? chưa hẳn cô đã chết rồi sao? Cô đừng quên mình bị cấp trên cung cấp đứng, kế tiếp bị bắn trúng năm phát súng cần đã mất mạng rồi.

Lập tức gồm một mẫu kí ức tan vào đầu óc cô, nhưng lại lại không hẳn là kí ức của cô.

Thương Mai còn chưa kịp định thần lại thì đã trở nên ăn một cái tát trời giáng lên mặt, dũng mạnh đến mức khiến đầu óc cô quay cuồng, nổ đom đóm mắt.

Mùi vị của ngày tiết len lỏi trong vùng miệng, cô ói ra máu tươi, cảm giác sau lưng buồn bã như lửa đốt, cô ngước đầu, lửa giận ngùn ngụt trong lòng mắt, cái ký ức còn lưu giữ trong đầu đã cho cô biết, vừa rồi nguyên chủ của khung hình này bị gậy đánh chết, cô mới có thể xuyên không về phục hồi vào thể xác bạn này.

“Trả lời phiên bản cung, ngươi tất cả chịu gả cho Lương vương không?”

Lại là 1 trong những câu chất vấn đầy giận dữ, đi kèm theo đó là một chiếc tát trời giáng nữa, người đánh cô đó là Thái tử chiêu tập Dung Trịnh đương triều.

Một hình bóng màu xanh lá cây lục xẻ nhào ra, kéo mộ Dung Trịnh ra, vừa than khóc vừa nói: “Điện hạ, đừng gây cản trở cho tỷ tỷ nữa, thân phụ hôm đó tuy nhiên uống say, quả thật đã sai lạc khi cho ta hứa hẹn hôn cùng với Lương Vương năng lượng điện hạ. Bắt tỷ tỷ nắm ta gả đi đích thực làm khó khăn tỷ ấy, rộng nữa, trong tâm tỷ tỷ cũng luôn luôn tương bốn Mộ điện hạ ngài, ngài bắt xay tỷ ấy như thế, há chẳng đề xuất là mong muốn ép bị tiêu diệt tỷ ấy sao?” tín đồ ấy ướt lệ kiểu dáng diễm, vóc dáng yểu điệu yếu ớt đuối, đó chính là muội muội của Hạ thương Mai – Hạ Oanh Nhiễm.

Mộ Dung Trịnh thấy vậy thì khôn cùng đau lòng, ngay thức thì buông mến Mai ra, tảo sang nhẹ nhàng đỡ lấy Hạ Oanh Nhiễm.

Không khí tức thì lập tức tràn vào lồng ngực yêu đương Mai, cô hít lấy từng tương đối sâu, xua tan đi không khí chết chóc.

Thương Mai lảo hòn đảo đứng dậy, nhưng sự âu sầu trên cơ thể khiến cô hít vào trong 1 hơi lạnh, đứng không vững, hai chân mượt nhũn ngã xuống phương diện đất, kí ức còn còn lại cộng với cuộc hội thoại của hai bạn kia khiến cho cô ngay mau lẹ đoán ra được thực trạng trước mắt.

Phụ thân của chủ khung hình là vượt tướng đương triều, một tháng trước khi uống rượu cùng với Lương Vương điện hạ, dịp uống say đã gật đầu với yêu cầu ao ước lấy Hạ Oanh Nhiễm có tác dụng thê tử của Lương Vương năng lượng điện hạ.

Thừa tướng sau khi tỉnh rượu thì hối hận hận vô cùng, bình thường ông yêu đương thứ phụ nữ Hạ Oanh lan truyền của phu nhân Nguyệt Nhung nhất, làm sao hoàn toàn có thể nỡ gả đàn bà ta đến Lương Vương tàn nhẫn chứ?

Hạ Oanh lây lan cũng than khóc làm loạn không chịu đựng gả đi, vì thiếu phụ ta đã trung tâm đầu ý phù hợp với Thái tử trường đoản cú lâu, ao ước trở thành hoàng thái tử phi.

Thừa tướng mạo bất đắc dĩ, đành buộc đàn bà cả Hạ mến Mai cố gắng muội muội gả cho Lương Vương.

Hạ thương Mai mặc dù là phụ nữ cả, nhưng mà ở trong tủ Thừa tướng, cô chưa từng được nhận sự kính trọng của fan làm bé cả, chủng loại thân của cô cũng trở nên Thừa tướng ghét bỏ.

Xem thêm:

Hạ thương Mai cũ đương nhiên không chấp nhận gả đi, Hạ Oanh lây lan lại càng tỉ ti kể lể với mộ Dung Trịnh.

Những chuyện vừa xẩy ra trong sân lần lượt hiện hữu trong đầu yêu đương Mai, tuyển mộ Dung Trịnh không số đông cấu kết với người trong lấp Thừa tướng xay cô gả mang lại Lương Vương mà hơn nữa dụng hình tra tấn cô, cô thậm chí rất có thể nghe phiêu lưu lời mong khẩn trước lúc chết của Hạ thương Mai cũ cùng máu của cô phun khắp nơi.

Hạ thương Mai lửa giận ngút trời, mộ Dung Trịnh càng khinh miệt chú ý cô, đá sang một cái: “Ngươi mà cũng xứng danh tương tư bản cung à? mẫu thứ rác rưởi rưởi như ngươi, kể cả có tặng cho bạn dạng cung, bản cung cũng không thèm.”

Hạ yêu mến Mai vốn đã nên chịu tra tấn đau đớn, phát đá vừa rồi lại không còn lưu tình, mạnh đến mức cô lại ói ra huyết tươi lần nữa, cô siết chặt thay tay, trong đáy mắt tồn tại cơn phẫn nộ đang bùng phát táo bạo mẽ.

Cô định đứng dậy, nhưng khung người cô bị thương vượt nặng, thậm chí chỉ việc khẽ cồn một cái, toàn thân liền buồn bã như bị xé ra.

Hạ Oanh Nhiễm êm ả yếu ớt nghỉ ngơi trước mặt, sử dụng khuôn mặt hối lỗi tiếp tục nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi, ta sẽ từng chấp nhận với tỷ là sẽ không có suy nghĩ không yên phận nào cùng với Điện hạ, nhưng một chữ “tình này” thực sự cần thiết nào kiểm soát điều hành nổi, ta càng kiềm chế tình cảm với Thái tử năng lượng điện hạ, thì tình cảm đó lại càng sâu nặng, càng cần yếu tự bản thân từ bỏ được, xin vật dụng lỗi đến ta dường như không thể ko lờ đi lời chú ý của tỷ.”

Biểu cảm trên khuôn khía cạnh Hạ Oanh Nhiễm cực kỳ đáng thương, cơ mà Hạ yêu quý Mai biết rõ, đằng sau vẻ phương diện ấy rút cuộc là tầm vóc như nỗ lực nào.

Mộ Dung Trịnh tức giận: “Sao ngươi dám phòng cản bản cung cùng Oanh lây lan ở mặt nhau? Loại đàn bà nhân như ngươi chính xác là quá tàn độc.”

Hạ Oanh Nhiễm mau lẹ giữ rước tay chiêu mộ Dung Trịnh, nức nở nói: “Điện hạ đừng trách tỷ tỷ, vốn dĩ fan làm muội muội như ta tránh việc tranh giành cùng với tỷ tỷ, là ta sai, là ta quan trọng khống chế được cảm tình của mình…”

Mộ Dung Trịnh nói: “Oanh Nhiễm chị em đừng nói nữa, nàng đúng là quá mềm lòng buộc phải mới luôn luôn bị thanh nữ ta bắt nạt.”

Hạ Oanh Nhiễm nhận thấy Hạ thương Mai đã khốn đốn thừa chừng, trong ánh nhìn liền lóe lên một tia rạm độc, ả dùng giọng khẩn mong nói: “Tỷ tỷ, mong xin tỷ hãy tác thành mang lại ta với Thái tử điện hạ, muội muội sẽ ghi nhớ ơn huệ của tỷ cả đời.”

Thương Mai hít vào trong 1 hơi khí lạnh, cô lạnh lùng nhìn nhì người cạnh bên diễn cảnh cảm xúc ân ái như ở chốn không người, trong tim cảm thấy cực kì chán ghét, ngơi nghỉ thời hiện tại đại, cô là quân y của đội đặc công, sinh sống một cuộc đời hào sảng vui vẻ, đề nghị cô ko muốn rỉ tai với loại người thích đấu đá lẫn nhau, trả tạo bi lụy nôn như ả ta.

Ký ức còn lại trong đầu mang đến cô biết, Lương Vương bao gồm tật sinh sống chân, cơ mà hắn ta trời sinh tính cách tàn bạo, mang dù chưa tồn tại chính phi, tuy nhiên trong lấp đã tất cả đến mười mấy thê thiếp, rộng nữa, nghe nói tất cả đến nửa số bà xã đều đã trở thành tàn phế truất rồi, không bắt buộc hỏi cũng biết bầy họ đã buộc phải sống mọi ngày ra làm sao trong vương vãi phủ.

Nguyên chủ có lẽ rằng đã biết điều đó nên bắt đầu không chịu đựng gả mang lại Lương Vương.

Thương Mai nhịn đau, sử dụng hết công sức nghiến răng nói: “Muốn lấy hạnh phúc cả đời ta để thành toàn cho các người sao? Đúng là thiết bị vô liêm sỉ!”

Mộ Dung Trịnh nghe thấy vậy thì tức giận lôi đình, hắn chú ý sang chủng loại thân của Hạ Oanh nhiễm – Nguyệt Nhung phu nhân sẽ ngồi trước hiên: “Bây tiếng không đánh thì còn để mang lại lúc làm sao nữa?”

Nguyệt Nhung phu nhân vẫn luôn luôn theo dõi từ trên đầu đến cuối, trong tim bà thực sự băn khoăn lo lắng khôn nguôi, nếu như Hạ mến Mai không gật đầu thì con gái bà Hạ Oanh lan truyền sẽ phải gả mang đến tên hung thần Lương vương vãi kia, hôm nay Thái tử đến gây áp lực, bà phần đông tưởng Hạ yêu mến Mai vẫn đồng ý, ai ngờ năm lần bảy lượt dùng hình mà cô gái ta vẫn không chịu chấp nhận.

Bây giờ nghe thấy lệnh của Điện hạ, bà ta ko nhịn được, trong lòng tràn trề phẫn nộ, nghiêm giọng nói: “Lên đi, đánh đến ta, đánh táo bạo vào, tấn công đến bao giờ nó đồng ý mới thôi.”

Nguyệt Nhung phu nhân vừa hạ lệnh, nhì tên hạ nhân cục cằn thô bạo giữ đem Thương Mai, từng gậy nặng nại rơi xuống sống lưng Hạ yêu quý Mai, đánh cho cô rách nát ra toác thịt, ngày tiết thịt lẫn lộn.

Tám năm theo ngành sệt công sẽ luyện đến cô ý chí sắt đá, cô nghiến chặt răng, chịu đựng đựng không còn những khổ cực và tủi nhục vốn chẳng thuộc về mình, từng ngụm ngày tiết tươi cứ núm phun ra, cây gậy trên lưng như mong mỏi đánh gãy từng đoạn xương trong fan cô.

Nguyệt Nhung phu nhân và chiêu mộ Dung Trịnh ngạc nhiên Hạ yêu mến Mai lại cứng đầu mang lại vậy, Nguyệt Nhung phân phát cáu, bà ta cũng chẳng thèm bảo trì uy nghi của chính bản thân mình nữa, bà rảo bước xuống, một tay thay tóc trước trán của Hạ yêu đương Mai, dùng lực đập đầu cô xuống, ác nghiệt nói: “Mày còn không chịu đồng ý thì đó là tự bản thân tìm mặt đường chết.”

Thương Mai phì một tiếng, nhổ cả miệng đầy huyết tươi lên phương diện Nguyệt Nhung phu nhân, bà ta tức điên, túm tóc ấn đầu cô xuống đất, dùng chân sút lên gáy cô: “Này thì cứng đầu này, cứng đầu này!”

Mộ Dung Trịnh lãnh đạm nói: “Phí lời với chị em ta làm gì nữa? Nếu bạn nữ ta còn ko chịu, thì cứ tuân theo kế sách trước kia của vượt tướng, gán tội thông dâm, đuổi chủng loại thân của đàn bà ta ra ngoài, giúp xem Liên Thị có tội danh kinh hồn bạt vía như cầm cố bị đuổi thoát khỏi phủ có thể sống nổi nữa không.”

Thương Mai cuồng loạn phẫn nộ, vào cơn tức giận, bên cạnh đó còn mang theo chút nhức lòng, đây không phải là cảm giác của cô, nhưng mà là cảm xúc còn sót lại lưu vào đại não và trong thâm tâm của nguyên chủ, cô có thể tưởng tượng ra trước khi nguyên chủ này bị tiêu diệt đi, điều duy nhất mà lại cô ấy ko buông quăng quật được đó là mẫu thân của chính bản thân mình – Liên Thị.

Trong cơn mê man, mến Mai chỉ nghe thấy một các giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ngày mai là ngày tổ chức hôn lễ rồi, đánh dạn dĩ thêm chút nữa, bao giờ ngất đi thì cho lên kiệu hoa, thiết bị Lương Vương hy vọng chỉ là mang đích thiếu nữ của đậy Thừa tướng làm Vương phi, còn sau đây nó bao gồm tàn phế xuất xắc bị phá hủy dung nhan thì Lương vương cũng không quan tâm đâu.”

Thương Mai ghi lại giọng nói này vào lòng, tay nghề nghề đặc công mang đến cô biết, tiếng nói này chắc hẳn là phụ nhân của nguyên chủ – Hạ thừa tướng.

Hổ dữ không nạp năng lượng thịt con, nhưng mà tên Hạ vượt tướng này còn không bằng chó lợn.

Một trận đòn roi khắt khe lại một đợt nữa giáng xuống sống lưng cô, cuối cùng, cô chết giả đi.