Khoảng cách nghề nghiệp giữa tôi và chị ko còn nhưngkhoảng cách về tuổi tác vẫn còn đó giống như một nỗi đaungọt ngào mà suốt đời tôi không thể nào quên.

Bạn đang xem: Tình đơn phương của cậu trò nhỏ với cô giáo thực tập


*
- Khoảng cách nghề nghiệp giữa tôi và chị ko còn tuy nhiên khoảng cách về tuổi tác vẫn còn đó giống như một nỗi nhức ngọt ngào mà suốt đời tôi ko thể nào quên.

Xem thêm: Tìm Phân Số Có Tổng Tử Số Và Mẫu Số Bằng 25 Mẫu Số Lớn Hơn Tử Số 7 Đơn Vị

TIN BÀI KHÁC:
Ta yêu thương nhau từ bỏ lần vào nhầm phòng?Chia tay tình cảm vì chưa phù hợp tuổiCon yêu thương anh ấy - tín đồ hơn con 21 tuổi!Em có thể gọi chú bởi anh?Chán bạn gái tuổi teen, em yêu chị cơ!Người tình ơi, em ao ước sinh cho anh một đứa con!Không đề xuất cô dâu, em mới là bạn của anh!
Ngày đó tôi học lớp 12 chăm văn PTTH một tỉnh lẻ còn chị là giáo viên thành phố về thực tập. Tức thì buổi lên lớp đầu tiên chị đã khiến trái tim 5 cậu trai mới lớn xao xuyến lạ thường, khiến những trái tim non lạc nhịp đập. Vào số đó tôi lại là thằng nghịch và liều lĩnh nhất đề xuất cũng được chị chú ý nhất. Và những trò nghịch ngợm bắt nguồn từ tôi được bắt đầu. Đáp lại chị chỉ cười hiền hậu và bảo bọn tôi: cô cũng có thời nhất quỷ nhì ma như các em thôi, cơ mà năm cuối cấp rồi các em phải học mang lại tốt thi đỗ đại học thì mới tính các chuyện khác chứ. Phụ nữ chỉ ham tài thôi các em à.
Ảnh minh họa

Thật ko ngờ chị lại là tuýt phụ nữ cổ điển và trong nụ cười thiên thần của chị thì ai mà cãi lời được chứ. Tôi biết thời gian của tôi gặp chị là rất ngắn ngủi và tôi cũng chỉ còn chút thời gian cho ước mơ đỗ đại học của mình, tôi tự nhủ phải làm làm sao để cho hài hoà cả hai. Tôi lao đầu vào học nhằm hiện thực hoá ước mơ của tôi và kỳ vọng của chị. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên lúc tôi kẹp một lá thư vào quyển sách cải thiện (mà tôi giả vờ mượn của chị) với đoạn trích của thi sĩ Puskin:Anh nhớ mãi phút giây kỳ diệuTrước mặt bằng hữu đã hiện lênNhư hư ảo ý muốn manh vụt biếnNhư nữ thần sắc đẹp trắng trongNgày bữa sau lên lớp tôi hồi hộp chờ một lời trách mắng giỏi đại loại một câu gì đó nhưng lại tuyệt nhiên ko có phản ứng gì từ phía chị, tôi băn khoăn hay chị chưa kịp đọc…và rồi tôi đã được giải đáp ngay lập tức sau buổi học hôm đó. Chị gặp tôi và nói: Hôm trước em để quên “tờ giấy” này trong quyển sách em mượn cô đấy. Chị trả lại lá thư mang đến tôi cùng với nụ cười của nàng Mona Lisa bên trên môi. Ngày tôi tốt nghiệp cũng là thời gian chị kết thúc thời gian thực tập tại trường, mặc dù thời gian ngắn ngủi tôi cũng đã có vô vàn kỷ niệm với chị mà có thể trái tim non nớt của tôi không thể quên. Còn chị? Có thể tôi chỉ là cậu bé mới lớn vào mắt chị mà thôi tuy vậy khoảng cách 4 tuổi có phải là khoảng cách quá lớn không? Đến dự buổi tiệc chia tay với lớp tôi, tôi chỉ biết tặng chị tập thơ Puskin với bài thơ mà trọn đời này tôi sẽ mãi nhớ:Vì em đẹp đề nghị hay nói tuyệt cườiTình yêu như bùa mê mà anh thì lú lẫnHãy tin anh như tin vào số phậnMình có mặt là để yêu thương nhauTình yêu không có trước có sauTình yêu ko có tuổiNếu thiếu em làm sao anh sống nổi???Có thể, khoảng cách của 1460 ngày quá lớn giỏi là khoảng cách giữa 2 thế hệ hai vai trung phong hồn quá lớn. Tôi lặng lẽ ngồi cuối lớp vì tôi biết lòng can đảm của tôi không đủ lớn để nói với “Cô” một câu gì đó. Trước lúc chia tay, chị chỉ hẹn tôi một câu cũng vì câu nói đó mà hình ảnh của chị theo tôi mãi đến bây giờ: Hẹn gặp em ở đại học nhé. Đáp lại kỳ vọng của gia đình và chị tôi đạt thành tích khá tốt vào nghành sư phạm theo bé đường của chị với ước muốn được gần chị hơn, hiểu chị hơn. Thế cơ mà cuộc đời mỗi người lại theo một ngã rẽ khác nhau, ngày tôi tốt nghiệp đại học cũng là ngày chị lên xe hoa với một người đàn ông khác. Trái tim tôi rỉ máu đập những nhịp cuồng loạn muốn phá rã tất cả tuy nhiên lý trí bảo tôi rằng hạnh phúc không đến từ sự cưỡng đoạt bạo hành mà phải xuất phát từ hai phía. Ai đó đã nói rằng kẻ bạo lực giỏi nói: yêu tôi không tôi sẽ giết em. Kẻ yếu đuối thì nói: yêu thương tôi ko tôi sẽ chết. Còn tôi tôi chẳng thể làm gì vào hoàn cảnh này. Nếu đây là hạnh phúc thực sự mà chị tìm kiếm bấy bấy lâu có lẽ nào tôi lại làm nhức đớn cả tôi và chị. Chắc hẳn chị cũng biết tình cảm của tôi với chị thế tuy thế ngần ấy thời gian chị chẳng hề tỏ chút thái độ với tôi giỏi tại vì khoảng cách tuổi tác. Đến bây giờ khi đã lập gia đình tôi mới thực sự hiểu tại sao chị không đáp lại tình cảm của tôi vì thực sự lúc đó tôi chỉ là một chú bé nhỏ chưa có bản lĩnh và ghê nghiệm. Tôi yêu thương chị bằng tình yêu của một chú bé con tất nhiên là chị… mà phụ nữ cần nhất là sự thương yêu bao bọc dù mang lại họ có mạnh mẽ đến đâu tuyệt nói đúng hơn là họ cần một người đàn ông đích thực. Đem điều đó tâm sự với chị ngày tôi sắp cưới chị chỉ cười bảo tôi: em đã lớn thật rồi, sinh sống hạnh phúc em nhé và cố giữ đừng đánh rơi thêm một lần nữa. Yêu thương mà được yêu là hạnh phúc mà lại giờ phút đó dù ko được yêu tôi đã mãn nguyện với hạnh phúc đó rồi. Tôi chợt hiểu ngoài khoảng cách tuổi tác ra còn một chút gì nữa mà tự thân chúng ta khi yêu chúng ta sẽ hiểu được điều đó với mỗi người. Tôi cuồng chân chạy về đón hạnh phúc sắp tới của tôi ko vô tình lại đánh rơi lần nữa.nguyenvuphamanh
bình luận
*

xào luộc liên kết

tin trông rất nổi bật


*