Cõi nhân sinh như mộng, đời tín đồ biết trải qua được mấy lần “mười năm”, nhất là ở thời loạn khi mà bạn ta hoàn toàn có thể sống nay bị tiêu diệt mai. Một ngày nọ, hai tín đồ lính hội ngộ nhau khu vực sa trường, sau tròn 10 năm xa cách. Đó là 10 năm dâu bể, vật dụng đổi sao dời, họ gặp gỡ nhau mừng mừng tủi tủi, ôn lại chuyện đời.Bạn sẽ xem: xuyên suốt đêm không ngủ bên tách bóc cà phê đen

Đó là câu chuyện trong bài bác hát Mười Năm Tái Ngộ, một biến đổi rất thân quen của nhạc sĩ Thanh Sơn, lừng danh trước năm 1975 qua giọng hát Phương Dung với sau 1975 với giọng hát trường Vũ:

Suốt đêm không ngủ bên bóc tách cà phê đen họ ôn chuyện đời.

Bạn đang xem: Suốt đêm không ngủ bên tách cafe đen

Ngày bản thân còn thơ in như hình với bóng phút giây không hề rời.Xuân qua mấy lần chôn bí mật chuyện xa xưaTình cờ gặp gỡ nhau nhị đứa cùng đơn vị không ngăn được nỗi mừngAnh nói tôi nghe ngày anh bắt đầu ra trường.

Xa bí quyết nhau mấy năm rồi kể chuyện xưa thấy buồn!Thuở học trò ngồi chung lớp bây chừ chung chí hướngTôi kể anh nghe bọn mình lúc phân tách tayĐếm mùa xuân trôi từ giã ấu thơMười năm biện pháp biệt, mười năm nhung nhớ thấy yêu thương nhau phút này.

Hẹn chạm mặt lại nhau xa cách từ lâu rồi.Hơn hai mươi tuổi sống ngược về dĩ vãng một tối trắng chổ chính giữa sự.

Xem thêm:


*

*

Câu chuyện trong bài xích hát là chuyện của 2 người lính, 2 người đồng bọn từ nhỏ. Vào nhạc vàng, ngoài các bài hát nói đến tình yêu trai gái thì còn có tương đối nhiều bài hát khác thể hiện mối quan liêu hệ đặc biệt giữa những người dân trai thời loạn chiến với nhau, không còn xa lạ nhất là Hai Mùa Mưa, Chiều yêu quý Đô Thị, tiệm Nửa Khuya, Trăng Tàn bên trên Hè Phố, Những thời trước Thân Ái, Nó và Tôi... Cùng Mười Năm Tái Ngộ của nhạc sĩ Thanh Sơn, bài xích hát được mến mộ vì lời nhạc rất thân cận và khiến xúc động.

Những tín đồ trai thời loạn, tuổi chỉ vừa tròn trăng tròn nhưng với trên vai trọng trách sông hồ, thương yêu nhau với 1 tình bạn thuần khiết, cùng phổ biến một chí hướng. Không thương nhau sao được khi thân họ tất cả sự tương đồng về hoàn cảnh, thuộc xót xa cho số mệnh đau khổ của quê hương. Chắc rằng trong thời chiến, fan ta đề nghị nhanh lớn, trọng tâm hồn mau già cỗi vì chưng cùng mang phần lớn nỗi niềm đó.

Họ ngồi hàn huyên, đề cập nhau nghe chuyện đời, cùng ở ngoài kia là “tuyết sương rơi lạnh đầy”. Đó là 1 khung cảnh lanh tanh nơi sa ngôi trường ám hương thơm tử khí, nhưng trong tâm người trai thì vẫn mang các sự nồng nóng với niềm vui bất thần là được chạm chán lại bạn cũ, cùng cả nhà ngồi bên ly coffe đen, dưới khói dung dịch vờn cất cánh trong sương khuya.

Giờ đây, người sáng tác của bài xích hát đã qua đời các năm, những người dân lính năm xưa giờ cũng đã mất không ít hơn còn. Thì cho dù mười năm, hay trăm năm đi chăng nữa, cũng có thể có còn chân thành và ý nghĩa gì đâu. Thời hạn trôi đi, như một cơn mơ vô thường nhưng mà thôi.