Tại vùng thủ bao phủ Tây Bắc, xưa nay thường có rất nhiều tin đồn về các loài ngũ quỷ có mãi sau thật sự. Câu chuyện dưới đây tôi nhắc lại, dựa trên một sự kiện có thật do các bạn Mướp Đắng đóng góp. Một bạn đã trực tiếp nói chuyện với nạn nhân. Kể về kiểu như loài ma cà rồng khiến người dân ở chỗ này luôn luôn ghê sợ...

Bạn đang xem: Đọc truyện ma cà rồng


Kết thúc giờ thao tác ở nhiệm sở, là Thanh đã mau lẹ tạt qua khu chợ của phố huyện để mua một vài vật dụng đồ, chuẩn bị cho bữa ăn tối của gia đình.

Về tới nhà, là Thanh lại phải bận rộn lau dọn, rồi chăm sóc cho người con út còn nhỏ. Kế tiếp cô mới hoàn toàn có thể đi vệ sinh rửa. Cuộc sống của cô cứ ngày nay qua ngày khác ví như vậy, tuy không nhiều có, nhưng mà rất đủ đầy đến một cuộc sống hạnh phúc của nhị vợ ck cô.

Chồng Thanh là Lương, là 1 trong những người thợ làm cho nghề tôn, nên các bước của anh cũng khá bận rộn. Vì là làm việc theo thời hạn không thay định, đề xuất khoảng thời hạn mà anh về nhà cũng cực nhọc mà đoán biết trước được.

Thanh làm dứt hết đầy đủ thứ, rồi mới ăn cơm và sẵn sàng đi ngủ. Cô toan tắt cái công tắc nguồn đèn ở trên chiếc cột gỗ, thì ngay lập tức nghe thấy gồm tiếng gõ cửa ngõ vang dội từ bên ngoài vọng vào.

Thanh thu tay lại, đôi mắt cô tò mò nhìn về phía cửa, rồi liền tiến công giọng dò hỏi:

– Ai đấy!

Nhưng không có tiếng trả lời, và tiếng gõ vào phần lớn thanh ván của cửa ngõ gỗ vẫn cứ vang lên như vậy. Thanh hơi sợ hãi, vì giờ này chỉ có 1 mình cô sinh hoạt nhà, mà chồng cô thì chưa về. Thời nay trên báo lại có không ít vụ việc táo khuyết tợn, như bài toán có kẻ nhân thời điểm nhà vắng người mà xông vào để giật của giết tín đồ là ko hiếm. Nghĩ đến các chuyện ấy, khiến cho Thanh càng quyết đoán rằng trước khi mình xuất hiện thì phải khẳng định rõ được bạn nào sẽ ở phía bên ngoài rồi mới tính tiếp. Cô bèn chuyển mắt liếc qua cái khe cửa ngõ gỗ, nhìn ra bên ngoài xem ai đang gõ cửa.

Trong nhà đèn sáng sủa trưng, mà ngoại trừ nhà thì mờ ám một khoảng, khiến cho cô chẳng thể nhìn thấy rõ được.

*

Cô phải nheo mắt liên tiếp cho mắt điều chỉnh được thoải mái và tự nhiên rồi mới rất có thể nom thấy khung cảnh bên ngoài.

Bên ngoài không hề có người, cái lớp bụi cây bên đó đường vẫn cứ đong đưa theo từng nhịp gió, khiến cho Thanh nên nín khá để cẩn thận chú ý.

Thanh nhẫn nại nhìn thêm một lúc, quét đôi mắt về gần như góc trước bên theo từng góc nhìn mà chẳng thấy ai. Cô lại liên tục đánh rượu cồn dò hỏi:

– Ai vậy?

Không có bạn nào trả lời cả.

Thanh thở phào một hơi, toan quay đầu đi quay trở về vào giường, thì thiên nhiên thình lình đập vào mắt cô là 1 trong những đôi bé mắt đờ đẫn, khuôn mặt thất thần của một người bọn bà tất cả khuôn phương diện già nhăn nheo. Thanh sợ đến giật nảy mình mà té xuống đất, cô loạng duỗi ú ớ định kêu lên, thì phía bên ngoài lại gồm tiếng music vang vào.

– Cô ơi, cô có thể giúp cửa hàng chúng tôi không? Cho cửa hàng chúng tôi ngủ nhờ đêm nay…

Giọng nói ấy phát ra từ người đàn bà vẫn đứng ko kể cửa, Thanh vẫn còn đó run lắm, nhưng lúc này nhận ra đây là người chứ chẳng bắt buộc ma. Hơn nữa là 1 trong những người đã to tuổi chứ chẳng phải kẻ cướp nào hết. Vậy nhưng mà bà ta cứ lẩn từ trần như một bóng ma vậy, demo hỏi làm thế nào người ta lại không lo lắng cho được.

Thanh đứng dậy, chỉnh lại mớ áo xống xô lệch bên trên người, rồi mới từ từ gửi tay mở mẫu then cửa gỗ, rồi hé ô cửa lộ ra. Cô chầm chậm nhìn ra mặt ngoài, thì hôm nay đã thấy một người lũ bà dân tộc bản địa Thái đen, bộ đồ thổ cẩm dân tộc với làn tóc tằng cẩu sẽ đứng ngước nhìn mình. Sau lưng bà ta là 1 trong đứa bé gái, độ chừng mười bảy mười tám gì đó, ăn diện trông cũng hết sức lôi thôi luộm thuộm, và có vẻ đang khôn xiết mệt mỏi.

Người bầy bà ấy thấy Thanh đã xuất hiện thì liền nở thú vui cứng ngắc, cần sử dụng giọng van vỉ nói:

– Cô ơi, từ bây giờ chúng tôi xuống thị xã đi buôn, mà chẳng bán tốt hàng, giờ đã muộn rồi. Cửa hàng chúng tôi lại không có chỗ để nghỉ, con nhỏ nhắn con tôi nó bé quá, yêu cầu tôi đánh liều ý muốn xin ngủ nhờ bên cô tá túc một đêm.

Thanh đảo mắt nhìn hết lượt khắp bạn hai bà mẹ con bà ta rồi mới nghỉ nhẩm tính toán. Hai bạn này đêm tối khuya khoắt như vậy, lại còn là một người lạ mong mỏi đến xin ngủ nhờ, mình buộc phải thật cẩn trọng thì bắt đầu được. Nghĩ về bụng, Thanh định lắc đầu, tuy thế rồi gió lùa từ phía bên ngoài vào rét ngắt, khiến cô cũng thoáng buộc phải gai người. Rồi lại quan sát đứa phụ nữ tội nghiệp của bà ta, Thanh đành gặm răng từ nhủ: “Thôi vậy, bạn ta cũng rất khốn khó, cũng chỉ với ngủ dựa vào một đêm nhưng mà thôi!”

Cô đành quyết định sẽ mang lại hai tín đồ này vào trong bên ngủ nhờ tối nay, cô nói:

– Được rồi, hai người mẹ con bác bỏ cứ vào đây đi…

Thanh không ngừng mở rộng cửa đón hai bà bầu con chúng ta vào nhà, cơ mà chỉ thở nhiều năm lắc đầu. Sau thời điểm hai người lũ họ vào trong nhà, Thanh vẫn tồn tại ngước quan sát ra ngoài, hi vọng sẽ có bóng dáng chồng mình nhanh chóng xuất hiện, về lại quê hương sớm nhằm cô an tâm, không còn lo lắng vì chỉ sinh sống với hai người lạ nữa.

Thanh kéo dòng cửa gỗ lại, rồi lập cập cài then thật chắc chắn cho cẩn thận. Tiếp đến cô quay đầu lại vào vào nhà, đi tới gần chỗ mà hai người mẹ con người bầy bà dân tộc bản địa Thái đen kia đã đứng. Cô chú ý người mẹ nói:

– chưng đứng đây ngóng một chút, con cháu vào vệ sinh dọn vị trí giường ngay gần cái bếp kia, rồi tối nay hai mẹ con bác trú tạm ở đấy nhé!

Hai chị em con đó gật đầu đồng ý không nói gì, đợi cho Thanh đi hẳn là hai bà bầu con đó bỗng dưng nhìn nhau bởi một góc nhìn rất tà dị.

Thanh lui cui dọn đụn chăn đệm, mà lại không để ý hai chị em con nhà kia đang quan sát mình theo một cách hết sức tính toán.

Dọn chăn đệm lên mẫu giường xong, cô ra hiệu đến hai mẹ con bầy họ ngồi xuống rồi mới hỏi chuyện:

– Hai chị em con bác bỏ tên là gì? bán buôn gì mà lại đi về khuya vậy?

Hai tín đồ nọ ngồi xuống loại đệm, tự từ bỏ cái tay nải khoác ở trên lưng, để xuống dưới khu đất rồi ngay thẳng trả lời:

– Tôi thương hiệu là Quàng Thị Nả, còn đàn bà tôi đây nó thương hiệu là Lường Thị Nênh. Công ty chúng tôi sống nghỉ ngơi mãi tận phiên bản Hênh, từ thời điểm cách đó độ nhị chục cây số ở trong núi kia…

– Rồi hai bà bầu con bác bán buôn gì vậy?

Thanh lại liên tục hỏi.

Hai mẹ con ấy vẫn tỏ vẻ rất thật thà mà lại trả lời:

– bà mẹ con shop chúng tôi buôn vải, là sản phẩm thổ cẩm từ bỏ tay làm. Hôm rồi trời mưa gió mùa quá, mà nhà lại không còn gạo nên chúng tôi vẫn yêu cầu cố ra phố huyện nhằm đem mặt hàng đi bán. Mà từ bây giờ trời rét mướt quá, lại mưa lớn nữa bắt buộc chẳng gồm ai ra đường. Trời đã đi đến tối mà chẳng bán tốt món hàng nào, nên người mẹ con về tối vẫn buộc phải cố trụ lại… nhưng mà đêm càng lạnh, con bé xíu con này lại ốm…

Nói mang lại đây, người bầy bà tên Nả đã rơm rớm nước mắt. Đứa con bà ta là Nênh thì cặp môi tím tái vì lạnh, tín đồ cũng đã run thế cập ho sù sụ.

Thanh yêu đương cảm, cấp tốc tay trùm lên người Nả một tờ chăn rồi hỏi tiếp:

– Vậy hai mẹ con nhà bác bỏ đã nhà hàng siêu thị gì chưa?

Bà Nả nhấp lên xuống đầu. Thanh ngay tức khắc thở dài, đem một phần cơm trường đoản cú trong nhà bếp cho hai mẹ con bầy họ ăn.

Hai người mẹ con ấy ăn kết thúc thì cũng đi ngủ, bây giờ từ quanh đó nhà lại sở hữu tiếng gọi vọng vào:

– Thanh ơi, xuất hiện cho anh!

Là tiếng của Lương, chồng của Thanh. Từ bây giờ công việc kết thúc muộn, cần Lương mang lại giờ này mới hoàn toàn có thể về nhà. Nghe thấy giờ chồng, Thanh mừng lắm, chạy ra open ngay để đón ông xã cô vào nhà.

Lương vào trong nhà, dỡ tấm áo ẩm ướt mồ hôi, dù ngày mùa đông rất lạnh cơ mà anh vẫn đẫm những giọt mồ hôi chứng tỏ cho quá trình của anh vất vả như thế nào.

Lương đi vô mang đến gian bếp, gấp rút ăn cấp bữa cơm, đột nhiên lại nom thấy hai mẹ con tê thì tức tốc hỏi:

– Ai vậy em?

Thanh đã ru đứa bé dại con bản thân ngủ, ngay tức thì quay đầu vấn đáp đáp lại:

– chúng ta là hai người đi buôn, xin ngủ nhờ, nhìn họ khổ quá vì chưng lạnh buộc phải em thương…

Lương thoáng cần sử dụng cặp đôi mắt dò xét nhìn hai bà mẹ con kia, tuy thế cũng không nói gì. Chỉ tiếp tục ăn cơm. Hai bà mẹ con tê thì đắn đo đã ngủ hay chưa, nhưng tín đồ đều vẫn đơ như khúc gỗ và mắt nhắm tịt.

Lương nạp năng lượng cơm xong, thì đi vô nhà tắm dội vài gáo nước mang đến sạch, kế tiếp mới chui lên giường ngủ.

Thanh thấy ông xã đã ăn xong xuôi thì cũng xoay ra dọn chén bát đũa cọ cho thật sạch sẽ. Rồi ngó qua đứa bé dại con mình đang ngủ, thấy nó đang ngủ lặng lành, cô mới thò tay tới tắt cái công tắc bóng năng lượng điện gần dòng cột gỗ.

Điện vừa phụt tắt, thì đang nghe thấy giờ ngáy o o của Lương phân phát ra. Thanh chui vô nệm, ráng nép gần cạnh vào thân mình Lương, ôm chồng mình ngủ.

Thanh đôi mắt lim dim, cô thở phần lớn thả lỏng vì cuối cùng sau một ngày tất bật bận bịu cũng vẫn được tất cả phút giây dễ chịu và thoải mái ở cạnh bên chồng mình.

Màn đêm bao chùm dần xuống, giờ ngáy của Lương cũng nhỏ tuổi dần khỏi tai Thanh. Vắt vào kia là phần đông âm thanh tĩnh lặng của buổi đêm, giờ vo ve sầu của côn trùng, của các loại sinh trang bị như ếch nhái kêu khục khặc vang ở bên phía ngoài khiến tín đồ ta bao gồm một loại xúc cảm hết mức độ buông thả.

Thanh cũng đang thiu thiu ngủ, cô càng nép sát vào thân mình ông chồng mình hơn bởi vì có cảm xúc trời tối càng lạnh. Gió rít qua khe cửa gỗ, lùa vào trong nhà làm cho nhiệt độ trong căn nhà càng giảm đi thấp. Thanh dù vẫn chui vào chăn ấm, dẫu vậy vẫn có cảm hứng không sao phòng nổi cái lạnh.

Xem thêm: Giao Dịch Đánh Cắp Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen, Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Đoạn cô khẽ lay thân bản thân Lương, ao ước gọi anh dậy để đi bịt lại mẫu khe cửa, chỗ gió lùa lạnh để cho dễ ngủ. Cơ mà cô lay mãi cơ mà Lương chẳng tỉnh, cô lại đành đề nghị nhổm dậy khoác áo khoác lên người, đi đến chỗ mẫu khe cửa vị trí mà gió lùa vào, kiếm tìm một dòng áo cũ đã vứt đi để nhét vào chiếc kẽ hở.

Cô sẽ lui cui tìm mẫm trong trơn đêm, theo trí nhớ trong đầu và không hề bật điện bởi không muốn ông chồng cô tỉnh giấc và bị chói nhòe mắt.

Chợt cô lại có cảm giác như có ai đang nhìn chăm bẳm sau sườn lưng mình. Một cảm hứng như bị một fan nào đó dõi theo cơ mà mình ngần ngừ nên rất nặng nề chịu.

Cô lập tức xoay đầu lại theo sự phản xạ tự nhiên, thì liền đơ mình thảng thốt ú ớ ko nói ra lời. Phía sau cô đang sẵn có một bóng fan đen lùi lũi đứng trong đêm, bóng fan ấy Thanh chỉ hoàn toàn có thể nhìn thấy nó mù mờ trong một chút ít ánh sáng heo hắt phát ra từ cái đèn leb ở bảng công tắc điện.

Thanh run lắm, tuy nhiên thoáng chú ý kĩ lại thì ngay thức thì phát hiện ra, cái bóng fan đang đứng nghỉ ngơi đó đó là người đàn bà tên Nênh. Bà ta vận động lòng khòng và trong miệng sẽ không dứt lẩm bẩm sản phẩm tiếng dân tộc bản địa Thái. Thanh bèn hỏi:

– bác bỏ chưa đi ngủ sao?

Người đàn bà thương hiệu Nênh chợt quay đầu ra chú ý cô, bà ta bỗng dưng im bặt không nói lời nào khiến cho Thanh đứng tim. Được một thời điểm thì bà ta new cất giọng nói:

– Tôi nặng nề ngủ quá yêu cầu đi lại một lúc…

Thanh thở phào một khá rồi nói:

– Ôi trời, bác làm con cháu thót cả tim bởi vì tưởng gồm ai. Thôi bác lên giường đi ngủ đi…

Thanh nói xong, rồi quay đầu lại nhét loại mảnh vải vóc từ chiếc áo cũ vào khe cửa, cho kẽ hở bị bịt kín thật cứng cáp chắn. Rồi lại liên tục chui lên giường nép tiếp giáp vào thân mình Lương ngủ tiếp.

Người lũ bà thương hiệu Nênh cũng nghe theo lời cô cùng trở về giường, mà lại chỉ ngồi xuống giường chứ không cần nằm, với bà ta đang để ý đến một đồ vật gì đó mà miệng cứ thường xuyên lẩm bẩm.

Thanh vượt mệt, buộc phải ngủ thiếp đi kệ mang đến bà ta làm gì thì làm.

Bẵng đi một khoảng tầm thời gian, đột nhiên tới nửa đêm, bao gồm âm thanh trẻ em khóc ré lên có tác dụng Thanh bàng hoàng tỉnh giấc.

Thanh giật mình gạt tấm chăn đắp ngơi nghỉ trên người, nhảy dậy nhìn về phía giờ đồng hồ khóc sẽ phát ra. Thì hỡi ôi một cảnh tượng ghê hoàng đập vào đôi mắt cô, người bầy bà tên Nênh lúc này đã trở thành một bộ dạng béo khiếp. Mũi bà ta khổng lồ đỏ như máu, cặp mắt đỏ tươi vẫn túm cổ nhấc bổng con trai cô lên phía trên cao, miệng liên tục lầm rầm hầu hết câu bằng tiếng dân tộc Thái. Bà ta rỉ tai với một tiếng nói khát máu, và đứa con của bà ta cũng đang đứng ở mặt cạnh, nhìn chăm chăm vào nam nhi cô như đang chuẩn bị làm một điều nào đấy hết mức độ ác độc.

Hai kẻ này vẫn không biết là Thanh đã tỉnh lại, nhưng mà vẫn tiếp tục hành vi của mình. Thanh định lao ra giằng rước đứa nhỏ, nhưng thiếu hiểu biết nhiều sao cả thân mình cô cứ bị chôn chặt một vị trí mà ko có gì cử rượu cồn nổi, như bao gồm một thứ quyền năng vô hình như thế nào đó vẫn níu giữ đem cô khiến cô cấp thiết cử đụng được. Cô còn có cảm giác như thân thể này cũng chẳng phải của mình nữa.

Tận mang đến một thời gian sau, Thanh mới rất có thể vùng vằng được cánh tay, rồi cả thân tín đồ mới trở lại linh hoạt. Cô kêu toáng lên lao fan đến giằng lấy đứa bé nhỏ từ vào tay hai người kia. Hôm nay bóng đèn điện đang được bật lên, và chồng cô là Lương thì đã và đang choàng tỉnh giấc dậy vì chưng tiếng kêu của cô.

Thanh ú ớ chỉ về phía hai bạn kia rồi quay mặt về phía Lương giải thích:

– Bà ta, bà ta là ma!

Lương dụi mắt nhìn về phía hai chị em con người thái lan đen thì thấy nhị người đó vẫn bình thường. Còn Thanh sau khi chỉ tay xong, quay trở lại nhìn bọn họ thì cũng thấy cái dáng vẻ lúc trước mà bầy họ chỉ ra cũng ko còn, chỉ hoàn toàn là hai bà mẹ con người dân tộc bản địa khổ sở vì chưng cái lạnh nhưng mà thôi.

Thanh giải thích cụ thể với Lương:

– Vừa rồi em thấy bé khóc to lớn quá, tỉnh giấc lại thì thấy mụ ta… mụ ta là ma cà rồng đấy bản thân ơi…

Thanh thút thít giải thích, rằng cô đã tận mắt tận mắt chứng kiến thấy mẫu mũi to lớn đỏ, làn da trắng bệch, hàm răng lồi lõm của bà ta sắp gặm vào cổ của đứa bé. Lương trước nay không còn sức tin cẩn vợ, phải liền đồng tình với cô. Anh chạy vô cái ngóc ngách nhà cửa vớ rước cây gậy, xay hai tín đồ kia lui vào góc tường rồi quát:

– Lui vào trong kia, không thì đừng trách tao đập cho một nhát rồi bọn chúng mày bị tiêu diệt luôn, lũ ác quỷ hại người!

Hai người mẹ con kia run lập cập quỳ xuống van nài, rồi bị đẩy vào vào góc tường rất là sợ hãi. Hôm nay bọn bọn chúng vẫn như một người bình thường và không phải giống ma cà long như lời Thanh kể.

Lương đẩy lui hai người đó lại góc tường, rồi ăn năn Thanh đi báo đến công an làng biết.

Thanh nhanh chóng chạy cho trụ sở công an buôn bản báo tin, có một lát sau thì đã tất cả vài tín đồ trong kíp trực chạy cho nhà anh. Đi đầu là 1 trong ông công an xã giới hạn tuổi chừng bốn mươi, ông ta quan sát khắp khung cảnh trong đơn vị rồi nói:

– Đâu, tất cả chuyện gì thế?

Lương trỏ tay vào hai bạn kia rồi nói:

– Vợ ông xã tôi phát chỉ ra hai kẻ này là ma, nó định giết thịt con chúng tôi trong lúc shop chúng tôi đang ngủ.

Ông công an xã cười nói:

– Vớ va vớ vẩn, quỷ dữ cái gì. Ý của hai người là tố cáo đàn họ ao ước giết nhỏ mình chứ gì? Được rồi, toàn bộ theo tôi về trụ sở viết bảng tường trình để đưa lời khai!

Sau kia hai bà mẹ con cơ được dẫn về trụ sở công an xã, qua khám xét thì lũ chúng còn mang trộm cắp một vài sản phẩm trong nhà, tất cả cả vàng bội nghĩa cũng phần nhiều lôi hết ra. đàn chúng bị xử tội trộm cắp rồi để đấy, Thanh các lần biện minh rằng chủ yếu mắt cô đã nhận thức thấy bà ta là ma cà dragon như lời đồn thổi đại mà không người nào tin.

Bẵng đi một thời hạn thì chuyện ấy khép lại, với hai chị em con nhà kia cũng chỉ bị khép vào tội trộm cắp vặt, và cho rằng những thứ nhưng mà Thanh thấy được chỉ là tưởng tượng.

Thì bắt đầu từ đó, cô thấy nam nhi của cô lại sở hữu những hành vi rất kì lạ. đa số buổi cô vắng vẻ nhà, lại thấy nó chuyện trò với ai đó mà cứ như ko vậy. Vày cô đảo mắt quan sát quanh thì chẳng thấy ai cả, và bé của cô vẫn chỉ đang thủ thỉ một bản thân vẩn vơ, cô rứa gặng hỏi:

– Con thì thầm với ai vậy?

Con trai cô liền trả lời:

– Dạ, con thì thầm với nó!

Con trai cô chỉ về một phía, nơi phía bên ngoài nhà từ trần sâu sau những vết mờ do bụi cây. Thanh đảo mắt nhìn tới nhưng mà chẳng thấy ai, trong cái cái cây kia vẫn yên ổn lìm như không. Cô cho rằng thằng bé nhỏ chắc bị hoảng loạn từ sau thời điểm hai người mẹ con ma kia mang lại ám ảnh, bắt buộc sinh ra trí óc không tỉnh táo. Rồi cũng chẳng cân nhắc chuyện ấy nữa.

Nhưng không bao lâu sau đó, phần nhiều chuyện ly kỳ ban đầu ập đến với mái ấm gia đình cô. đêm hôm khi thanh vẫn ngủ, thường sẽ có tiếng động loảng xoảng, giờ đồng hồ va đụng của bát đũa, rồi cả tiếng hàng rào như bị ai đó đang phá rách rưới ở mặt ngoài. Lúc Thanh tỉnh lại và đứng lên đi xem xét thì những tiếng động đó cũng bị im bặt.

Và sau đó, cô thấy tần suất nam nhi của cô rỉ tai một mình, từng ngày một các hơn. Và phần đa câu nói không tồn tại chủ đích của nó, dần sâu chuỗi thành một vấn đề. Rằng hằng đêm, thường có người chuyện trò cùng nó, rồi khi cơ hội Thanh tỉnh lại, thì người này lại hóa thành một con chó trắng lủi đi và biến chuyển mất.

Những chuyện bởi vậy cứ xảy ra tiếp diễn đến mức, Thanh và Lương cần thiết ở trong căn nhà của chính bản thân mình nữa vì đã thừa hoảng sợ.

Thanh bắt đầu đi tìm phần nhiều bà thầy mo cao tay của người dân tộc, nhờ giải đáp về vấn đề này. Thì ngay tắp lự được một bà thầy mo giải thích:

– Mày gặp họa rồi nhỏ ơi! Ma cà dragon nó đang mò đến tận nơi mày như thế, thì nào tất cả chuyện nó buông tha cho gia đình mày! Tao dám chắc hẳn rằng hai bé mà cà rồng ấy vẫn lẩn khuất chỗ nào đó… hy vọng trị được bọn chúng nó, chỉ có thể bắt được tận nơi rồi đem chúng đi thiêu, thì may ra chúng bắt đầu buống tha. Mà bây giờ chính quyền ko cho làm việc ấy, phải sẽ yêu cầu tính giải pháp khác.

Thanh liền hỏi:

– Vậy đề xuất làm cách nào thưa thầy?

Bà thầy mo nói:

– giải pháp duy tuyệt nhất là bỏ tòa nhà đó đi, thì bè bạn ma cà long sẽ cần yếu tìm được. Còn nếu chúng vẫn lần ra, thì nhà mày đề nghị mổ trâu để tao thờ ma, kế tiếp nhờ ma rừng đuổi chúng nó đi thì mới được!

Thanh răm tắp có tác dụng theo, và tính từ lúc sau khi đó, cô và ông xã cô quyết định phải đưa nhà. Căn nhà cũ thì dựa vào một bạn khác trông hộ.

Sau này tín đồ trông hộ sinh sống đấy cũng nói, đêm hôm tại căn nhà ấy. Vẫn thi thoảng nghe thấy tiếng động loạt xoạt của tín đồ nào kia nói tiếng dân tộc thái lầm rầm. Và sáng ra thì vẫn thấy tường rào bị xé rách, mặc dù đã vá lại các lần nhưng mà đêm nào cũng vẫn vậy. Tín đồ ta còn nhìn thấy thi thoảng bao gồm con chó trắng tốt thoáng, nó vẫn bịn rịn trong nhà này như đang chờ đón một thứ nào đó từ đứa bé bỏng trước đó vẫn ở trên đây vậy.

Và ở đầu cuối là hầu như tiếng chó tru rợn bạn vào đêm, cuối cùng dọa cho người trông ngơi nghỉ đấy cũng chẳng dám sống lại và cần bỏ đi.

Câu chuyện tôi nói lại làm việc trên trọn vẹn là có thật cùng không một ít bịa đặt. Chuyện tất cả thật về giống như loài ma cà rồng vẫn thường được phao tại đây, trên vùng thủ lấp của Tây Bắc, tỉnh tô La.

Câu chuyện trên xảy ra ở thị trấn Phù Yên, biện pháp nơi tôi sống khoảng hai trăm cây số. Tôi cũng đã có lần kể một câu chuyện mang thương hiệu Bà Già Trong dịch Viện, chuyện này cũng nhắc về việc mà chính bà mẹ tôi đã chạm chán giống chủng loại này thời còn trẻ, và câu chuyện còn có sức rùng rợn gấp nhiều lần so với câu chuyện này.

Tôi xin xâu chuỗi lại chuỗi sự khiếu nại sự mở ra về chủng loại ma cà rồng này làm cho quý độc giả cùng được biết thêm đến, qua lời đề cập của tôi, với nếu ai còn cảm thấy tò mò và hiếu kỳ muốn biết thực hỏng về chuyện chủng loại quỷ này còn có tồn trên thật hay không thì xin mời các bạn đến vùng khu đất Tây Bắc quê hương tôi nhằm nghe những mẩu chuyện khác ly kỳ rộng về giống loài này.